Tổng quan Đột kích chiến hào

Thông thường, các cuộc đột kích được thực hiện bởi các nhóm nhỏ binh lính, họ sẽ ngụy trang cho đen gương mặt họ trước khi băng qua dây thép gai và các chướng ngại vật để xâm nhập hệ thống chiến hào của kẻ thù. Khoảng cách giữa chiến hào quân nhà và kẻ thù khác nhau, nhưng nhìn chung là vài trăm mét. Bất kỳ nỗ lực nào để đột kích vào một chiến hào trong thời gian ban ngày sẽ nguy hiểm bởi vì sẽ nhanh chóng bị phát hiện: các tay súng máy và lính bắn tỉa của địch có tầm quan sát tốt dễ dàng bắn hạ bất cứ ai đưa đầu lên trên.

Dao "đột kích" M1917 "Knuckle Duster" của Mỹ và vỏ da thời Thế chiến I.

Tác chiến tiêu chuẩn là bò chầm chậm đến điểm bảo vệ của địch tại một khu vực nhỏ của chiến hào (cố nhìn để phát hiện ánh sáng của thuốc lá trong bóng tối hoặc lắng nghe các cuộc trò chuyện) sau đó giết quân địch một cách lặng lẽ nhất có thể. Khi đã bảo đảm được chiến hào, những người đột kích sẽ hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ của họ càng nhanh càng tốt, lý tưởng là trong vòng vài phút. Các lính đột kích nhận thức được rằng họ ở trong chiến hào càng lâu thì khả năng quân tiếp viện của địch đến càng lớn. Lựu đạn sẽ được ném vào các hố cá nhân, nơi quân địch đang ngủ trước khi nhóm đột kích rời khỏi khu vực của kẻ thù để trở về vị trí của họ.

Quân đội Ireland bao gồm phần lớn các tay lính đột kích chiến hào. Điều này là do quân đội Ireland muốn chứng minh giá trị của họ với bộ chỉ huy tối cao của Anh. Điều này dẫn đến việc những người đột kích Ailen nhận được nhiều Thánh giá Victoria nhất trong cuộc chiến.

Luôn có nguy cơ khi nhóm đột kích quay trở lại có thể bị bắn trong cái gọi là sự cố bắn nhầm đồng đội. Do đó, có quy trình chuẩn để thông báo cho các lính canh gác dọc đường bất cứ khi nào các nhóm đột kích triển khai và sử dụng một số dạng hệ thống mật khẩu giao tiếp để nhóm đột kích quay trở lại có thể tự nhận dạng khi va chạm trong bóng tối.

Liên quan